
TÙY CHÂU
- Cập nhật
- 2 ngày trước
- Loại
- Truyện Chữ
- Thể loại
- Cổ ĐạiSủngGia ĐìnhCưới Trước Yêu SauNgọtDưỡng Thê
- Team
- Dung Dăng Dung Dẻ
- Lượt xem
- 19,061
- Lượt nghe
- 52
- Yêu thích
- 5
- Lượt theo dõi
- 6
- Trạng thái
- Đã đủ bộ
Sau khi cha mẹ qua đời, ta được di mẫu đón về nhà, định bụng sẽ kết thêm thân tình, gả ta cho biểu ca.
Trịnh Mặc Lâm không ưa ta, chê ta vụng về, giọng khàn đục, vòng eo thô kệch.
Hắn liếc ta bằng ánh mắt khinh miệt: “Muốn làm dâu nhà họ Trịnh, thì phải bỏ hết cái đống tật xấu này đi.”
Lúc ấy ta mới biết, làm con dâu nhà quyền quý lại khó đến thế.
Sáng sớm phải gập người luyện eo, ta run rẩy chịu không nổi, dù có than khổ cũng phải bóp giọng lại cho mềm mại, nũng nịu.
Một canh giờ sau lại phải luyện đôi tay khéo léo.
Hạt châu nhỏ bằng hạt gạo, khoan lỗ ở giữa rồi thêu lên khăn tay.
Buổi chiều phải đội sách trên đầu, kiễng chân mà bước đi.
Ban đêm còn phải tập chép sách, chữ tiểu khải nhỏ như đầu ruồi chép đến đau cả đầu.
Nửa năm trôi qua, ta vẫn chưa học được.
Di mẫu xót ta, lớn tiếng cãi nhau với hắn: “Ta biết ngươi vẫn chưa quên Lâm tiểu thư, nhưng A Châu đâu phải tiểu thư Lâm, ngươi hành hạ nàng làm gì!”
“Hừ, vậy thì ta cưới Lâm tiểu thư!”
Lâm tiểu thư mà hắn ngày đêm thương nhớ vừa mới mất vị hôn phu, hắn rốt cuộc không cần phải uốn nắn ta — kẻ thay thế không đạt chuẩn nữa.
Ngày hôm sau sau khi Trịnh Mặc Lâm đập cửa bỏ đi, Chu phủ đến cầu hôn cho vị công tử ốm yếu bệnh tật.
Di mẫu không nỡ để biểu muội gả sang đó rồi thủ tiết góa bụa, ta nhìn vết kim đâm trên ngón tay.
“Di mẫu, để ta thay biểu muội gả qua đó.”