
TRÂM VỠ TÌNH TAN
- Cập nhật
- 1 ngày trước
- Loại
- Truyện Chữ
- Thể loại
- Cổ ĐạiNữ CườngVả MặtTrả Thù
- Team
- Chuồng nhỏ của Hoài
- Lượt xem
- 3,762
- Lượt nghe
- 23
- Yêu thích
- 2
- Lượt theo dõi
- 3
- Trạng thái
- Đã đủ bộ
Ta yêu Cố Minh Thành hai mươi năm, đổi lại là hắn vu oan, khiến toàn bộ ngoại tộc của ta bị lưu đày.
Chỉ bởi người trong lòng hắn nói rằng, ta làm vỡ trâm ngọc của nàng ta.
“Lần này chỉ là để ngươi ghi nhớ, đừng vọng tưởng còn có ai làm chỗ dựa cho ngươi nữa!”
“Vị trí chính thê này, ta đã có thể ban cho ngươi, thì cũng có thể thu hồi lại từ tay ngươi!”
Thế nhưng, hắn lại quên mất, cây trâm ấy vốn dĩ là của ta.
Năm xưa khi nghèo túng nhất, chính hắn đã cầm cây trâm này đến cầu thân với ta:
“Nguyện được một lòng người, đầu bạc chẳng phân ly.”
Trong mắt thiên hạ, một nữ tử đã mất chỗ dựa như ta, hẳn chỉ có thể co ro, sống tạm qua ngày với cái danh “chính thê” nơi phủ Cố.
Thế nhưng, ta lại mang theo toàn bộ của hồi môn năm xưa, bình thản rời khỏi Cố phủ.
Sau lưng, Cố Minh Thành cười nhạt:
“Hôm nay ngươi đã bước ra khỏi Cố phủ, ngày sau cho dù có quỳ xuống cầu xin, cũng đừng hòng bước chân trở lại!”
Nhưng đến khi ta khoác lại hồng y, ngồi kiệu tám người nâng, đón sính lễ rực rỡ, thì hắn lại mất hồn mất vía, quỳ rạp trước xe ngựa nghênh thân:
“Nhược Phương, đừng đi… ta cầu xin nàng!”