
TÔI KHÔNG NHƯỜNG CHỒNG, CÙNG CON SỐNG CUỘC ĐỜI GIÀU CÓ
- Cập nhật
- 3 ngày trước
- Loại
- Truyện Chữ
- Thể loại
- Trọng SinhĐô ThịNữ CườngVả MặtHiện ĐạiGia Đình
- Team
- Chuồng nhỏ của Hoài
- Lượt xem
- 8,578
- Lượt nghe
- 0
- Yêu thích
- 1
- Lượt theo dõi
- 0
- Trạng thái
- Đã đủ bộ
Sau khi Trần Tam Tỉnh ra khơi làm ăn phát đạt, mở công ty, anh ta cho người đến đón mẹ con tôi và hai đứa nhỏ.
Mẹ chồng tôi liền chất vấn:
“Tam Tỉnh bận cỡ nào mà không thể tự mình đến đón vợ con vậy?”
Người được cử đến ấp a ấp úng, nhưng tôi đã từ những lời lắp bắp ấy ghép lại được một sự thật.
Những năm ra khơi vừa qua, Trần Tam Tỉnh đã yêu một cô y tá đi theo trên tàu, giờ tình cảm đang mặn nồng, nên dĩ nhiên chẳng còn tâm trí nào để đón chúng tôi.
Mẹ chồng nổi trận lôi đình, vớ lấy cây chổi đuổi thẳng người đến:
“Cút! Đồ bạc tình thì cút đi! Huệ Huệ, chúng ta không đi, không phải vì giành miếng bánh bao mà là để giữ khí phách. Dù mẹ có phải bán sạch nồi niêu xoong chảo, cũng sẽ giúp con nuôi lớn hai đứa nhỏ!”
Tôi lại đón ánh mắt đầy lo lắng của bà mà lắc đầu:
“Mẹ, bao nhiêu năm rồi chưa gặp Tam Tỉnh, trong lòng con vẫn còn rất nhớ anh ấy.”
Mắt mẹ chồng chợt lóe lên vẻ phức tạp:
“Huệ Huệ à, thế gian này ba chân thì khó tìm, chứ đàn ông hai chân thì đầy rẫy. Mẹ hứa sẽ giúp con tìm một người còn giỏi hơn nó.”
Tôi mím môi, lắc đầu:
“Mẹ, con biết mẹ thương con và hai đứa nhỏ, nhưng Tam Tỉnh là chồng con, là cả bầu trời của con. Anh ấy vất vả lắm mới bình an trở về từ ngoài biển, con dĩ nhiên phải đến bên cạnh chăm sóc anh ấy.”
Mẹ chồng thở dài:
“Nhưng cái thằng chết tiệt đó chẳng phải đang yêu đương mặn nồng với cô y tá sao? Con có đến thì nó cũng chẳng hoan nghênh đâu.”
Bà cố hết sức khuyên tôi rằng nếu Trần Tam Tỉnh đã không còn yêu tôi nữa, tôi nên có khí phách, đừng hạ mình tìm đến anh ta nữa.
Kiếp trước, tôi thực sự đã nghe lời bà. Tôi quyết liệt đuổi người đến đón, còn phản bác lại khi anh ta tiếp tục cho người đến hỏi:
“Nếu Trần Tam Tỉnh thực sự muốn đón ba mẹ con tôi, người được cử đi đã về rồi thì anh ta phải tự đến. Rõ ràng là anh ta chẳng mảy may quan tâm đến chúng tôi. Anh ta không quý trọng, chúng tôi cũng không cần đi tìm sự ghét bỏ đó!”
Nhưng sau đó thì sao?
Tôi ở quê chăm sóc cha mẹ chồng, vất vả lắm mới nuôi lớn hai đứa con, còn Trần Tam Tỉnh thì ở thành phố lớn cưới một cô y tá trẻ trung xinh đẹp, sinh được một cặp song sinh long phụng.
Hai đứa trẻ đó được hưởng nền giáo dục hiện đại nhất, sống cuộc sống đủ đầy, còn con tôi thì phải cùng tôi vất vả mưu sinh.
Năm tôi năm mươi tuổi, Trần Tam Tỉnh lái ô tô riêng đưa vợ con về quê tu sửa từ đường, cúng tổ tiên.
Mẹ chồng run rẩy quỳ trên mặt đất:
“Tổ tiên phù hộ, nhà họ Trần ta cuối cùng cũng có đứa học đại học. May mà năm đó mẹ giúp Tam Tỉnh giữ chân được Huệ Huệ, không thì sao nhà họ Trần ta có thể nở mày nở mặt thế này?”
Con trai ruột của tôi vì cả đời làm ruộng mà thành người cục mịch như nông dân, cưới một cô gái quê mùa. Cháu gái ngoan của tôi vì được Trần Tam Tỉnh cho một viên kẹo mà hí hửng khoe với tôi:
“Bà ơi, bà nhìn nè, kẹo nè, giấy gói kẹo đẹp ghê. Ông kia còn lái ô tô nữa, cháu chưa từng thấy chiếc nào đẹp như vậy.”
Nhưng tất cả điều đó vốn dĩ nên thuộc về tôi và con tôi.
Tại sao chỉ vì một chút sĩ diện mà tôi phải nhường lại cuộc sống phú quý vốn đã nằm trong tay mình?