TÔI DỊ ỨNG SỮA, ÔNG NỘI CỨNG ĐẦU KHIẾN TÔI PHÁT BỆNH

TÔI DỊ ỨNG SỮA, ÔNG NỘI CỨNG ĐẦU KHIẾN TÔI PHÁT BỆNH

Cập nhật
5 ngày trước
Loại
Truyện Chữ
Thể loại
Trọng SinhĐô ThịNữ CườngVả MặtHiện ĐạiTrả ThùGia Đình
Team
Chuồng nhỏ của Hoài
Lượt xem
2,575
Lượt nghe
0
Yêu thích
1
Lượt theo dõi
0
Trạng thái
Đã đủ bộ

Nghe từ đầu Nghe chương mới

Ông nội tôi là một tay "cãi cùn" đỉnh cao, cứng đầu vô đối.

 

Tôi bị dị ứng sữa bò, đã dặn rõ là đừng bao giờ cho tôi uống sữa.

 

Vậy mà ông vẫn lén đổ sữa bò hết hạn vào sữa dê tôi pha.

 

Tôi sốc phản vệ trên đường đi phỏng vấn, phải gọi cấp cứu 120 đưa vào viện, ông vẫn tỉnh bơ:

 

“Làm như mình quý lắm vậy. Hồi xưa đói ăn phải nhai vỏ cây đất cát cũng đâu thấy ai bị dị ứng?”

 

Rồi ngay hôm tôi xuất viện, ông lại nấu món “đặc biệt”: con mèo tôi nuôi suốt năm năm bị đem hầm chung với gà, ông trộn vào cho tôi ăn.

 

Thấy tôi ăn xong, ông cười ha hả, vẻ mặt đắc ý:

 

“Ngày nào cũng bày đặt kén cá chọn canh. Ai bảo thịt mèo không ăn được? Mày chẳng vừa ăn xong đó thôi?”

 

Tôi lên cơn rối loạn lưỡng cực, tự rạch cổ tay. Sau khi được cứu sống, ông đứng bên cạnh buông lời lạnh lùng:

 

“Làm màu. Muốn chết thật thì rạch cổ chứ ai lại rạch tay?”

 

Bác sĩ căn dặn kỹ lưỡng đừng làm tôi kích động thêm, ông gạt phăng:

 

“Trẻ như nó bị bệnh gì nổi? Nó chỉ giả vờ.”

 

Ông còn lén đổi thuốc của tôi, ngày ngày buông lời cay độc.

 

Cuối cùng, khi bệnh tôi mất kiểm soát, tôi cầm dao rạch cổ ông trước, rồi rạch luôn cổ mình.

 

Giờ tôi sống lại rồi. Đã hiểu ra mọi chuyện.

 

Mở mắt ra – là phải chiến.

 

Không ai được sống yên ổn.

 

Xem thêm