Tên Thế Tử Này Khó Ưa Quá
- Cập nhật
- 1 tháng trước
- Loại
- Truyện Chữ
- Tác giả
- Phong Xúc Cầm Minh
- Thể loại
- Ngôn TìnhCổ ĐạiVô TriXuyên Không
- Team
- Huyện Lệnh 94
- Lượt xem
- 19,352
- Lượt nghe
- 0
- Yêu thích
- 8
- Lượt theo dõi
- 12
- Trạng thái
- Đã đủ bộ
Khi ta còn là đại nha hoàn tại phủ Tuyên Bình Hầu, cuộc sống của ta chẳng khác gì một tiểu thư sống trong nhung lụa.
Tam tiểu thư tuy là thứ nữ, lại do một vị thiếp thất không được sủng ái sinh ra, nhưng không thể phủ nhận phu nhân Hầu gia khoan dung độ lượng, đức hạnh thâm trầm, đối đãi với con cái không phân biệt đích hay thứ. Dù là ai sinh ra, các tiểu thư, công tử đều được nuôi dưỡng trong sự xa hoa, ăn mặc, dùng đồ tinh tế, chẳng chút thiếu thốn, đều được nuông chiều, hưởng sự tôn quý.
Ta là một đại nha hoàn đứng đầu, cũng nhờ phúc của tam tiểu thư mà được dùng những thứ tốt đẹp nàng ban cho. Công việc hàng ngày của ta chẳng qua là hầu hạ tam tiểu thư đọc sách, viết chữ, đàn ca thêu thùa, trò chuyện giải khuây. Mười ngón tay ta chưa từng chạm đến nước mùa xuân, so với các tiểu thư nhà giàu khác, cuộc sống của ta cũng chẳng kém cạnh là bao.
Người ta vẫn nói, những nha hoàn như ta sau này sẽ theo tiểu thư xuất giá, đến thời điểm thích hợp sẽ hầu hạ cô gia, trở thành một phần trợ thủ trong nội trạch. Nói rõ hơn, chính là làm thiếp, làm tỳ thiếp.
Không sai, mục tiêu cuối cùng của một đại nha hoàn như ta chính là được làm thiếp.
Nhìn các vị thiếp trong phủ Tuyên Bình Hầu, đều nhờ vào chính thất độ lượng, ngày tháng của họ trôi qua vô cùng sung túc. Khi rảnh rỗi, họ tụ tập đánh bài, trò chuyện những tin tức trong thành, theo đuổi sở thích của mình. Mặc trang sức vàng bạc, hô gọi gia nhân, chẳng thiếu thứ gì, thỉnh thoảng còn có Hầu gia ghé qua giải quyết nhu cầu sinh lý, quả thực là cuộc sống hằng mong ước, tựa như dưỡng lão.
Vì vậy, dù có làm thiếp của Hầu gia, của công tử Hầu gia, hay của cô gia sau này, với ta cũng chẳng quan trọng. Điều quan trọng chính là ai sẽ làm chủ mẫu của ta. Chủ mẫu ấy mới là người quyết định chất lượng cuộc sống của ta sau này.
Dĩ nhiên, tam tiểu thư là lựa chọn lý tưởng nhất. Được nuôi dưỡng dưới sự ảnh hưởng và giáo huấn của Hầu phu nhân, tam tiểu thư có hy vọng trở thành một chính thất mẫu mực thời xưa, dẫn dắt ta bước vào con đường hạnh phúc trọn vẹn.
Ta chẳng cần làm gì cả, chỉ cần an phận đợi ngày tam tiểu thư xuất giá là đủ.
Nhưng nào ngờ khi ta an phận, thì phủ Tuyên Bình Hầu lại không yên ổn. Phủ bị cuốn vào án mưu phản, tất cả chủ nhân trong phủ, không kể già trẻ lớn bé, đều bị ban chết.
Còn bọn ta – lũ nha hoàn nô bộc – thì chẳng khác gì súc vật, bị phân phát đến các phủ quan lớn trong kinh thành.
Ta trở thành nha hoàn nhị đẳng của tứ tiểu thư phủ Thượng Thư.
Lẽ thường, những nô bộc phạm tội như ta vốn chẳng đủ tư cách hầu hạ tiểu thư. Nhưng vị tứ tiểu thư này, cũng là thứ nữ, lại chẳng mấy thuận lợi. Dung mạo tầm thường, tài năng bình thường, tính tình lại nhu nhược, bị đánh cũng chẳng dám khóc.
Nàng không được lòng trưởng bối, trong phủ Thượng Thư chẳng có chút tiếng tăm, sống trong khu viện hẻo lánh nhất, mọi việc đều xếp cuối cùng. Ngay cả đám nha hoàn ma ma có chút danh phận cũng có thể trừng mắt với nàng. Đến mức, khi nha hoàn nhị đẳng bên cạnh bị thiếu, người ta mới tiện thể đề bạt một kẻ có xuất thân bất minh như ta để lấp chỗ trống.
Chỉ hầu hạ tứ tiểu thư được vài tháng, ta đã nhận ra tương lai mình thật ảm đạm.
Thế nhưng đời lại đầy rẫy bất ngờ. Đúng lúc ấy, tin tức truyền đến rằng Thế tử phủ Nam Ân Quận Vương, Triệu Thác, đã để mắt tới ta.
Đến cả tứ tiểu thư vốn hai tai không nghe chuyện thế gian cũng không khỏi ngạc nhiên nhìn ta: “Là hôm mười lăm ở cửa chùa Thanh Lương sao?”
Không trách tứ tiểu thư kinh ngạc. Hôm đó, cả phủ chúng ta đi lên chùa Thanh Lương dâng hương, ở trước cổng chùa gặp vị Thế tử này, không chỉ mình ta. Hơn nữa, ta không hề làm ra vẻ quyến rũ, cũng chẳng liếc mắt đưa tình, từ đầu đến cuối đều đoan trang, im lặng như gà.
Dù Thế tử có liếc qua hướng ta đứng, nhưng giữa những nha hoàn mặc cùng kiểu áo, cũng khó có chuyện ta khiến hắn phải xao xuyến.
Ta tuy nhan sắc không tệ, nhưng cũng chẳng phải khuynh quốc khuynh thành.
Thế mà Thế tử lại đem lòng lưu ý đến ta.
Ta nói với tứ tiểu thư: “Có lẽ khẩu vị của Thế tử gia hơi đặc biệt chăng.”