
Sắc Tuyết Tinh Khôi
- Cập nhật
- 4 ngày trước
- Loại
- Truyện Chữ
- Thể loại
- NgượcGia ĐìnhTrinh thám
- Team
- Anan
- Lượt xem
- 1,010
- Lượt nghe
- 100
- Yêu thích
- 0
- Lượt theo dõi
- 2
- Trạng thái
- Đã đủ bộ
Tôi dắt tay em gái qua đường. Cảnh sát chặn tôi lại, hỏi: "Bàn tay cô đang nắm là của ai?"
Tôi liếc nhìn khoảng không trống rỗng phía sau, rồi cười.
Kể từ khoảnh khắc tôi quyết định trở thành tội phạm, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện hối hận.
1
Tôi tên là Bạch Khiết, hôm nay là ngày tôi tốt nghiệp đại học.
Nhưng đêm qua, tôi đã tự tay kết thúc sinh mạng của em gái mình. Đến khi trời sáng, tôi nắm một bàn tay của con bé, cùng đến trường.
Đương nhiên, tôi bị cảnh sát chặn lại giữa đường và giờ đang ngồi trong căn phòng thẩm vấn lạnh lẽo này.
Đối diện là hai cảnh sát mặc cảnh phục, người lớn tuổi hơn họ Ngô, hầu hết cuộc trò chuyện đều do ông ấy đảm nhiệm, người trẻ hơn họ Trần, chủ yếu phụ trách ghi chép.
Cảnh sát Ngô đi thẳng vào vấn đề: "Tại sao cô lại giết cô ấy?"
Tôi cũng không định giấu giếm, nhưng bây giờ chưa phải lúc để nói.
Hôm nay, đáng lẽ tôi phải như bao sinh viên đại học bình thường khác, trong niềm hân hoan và náo nhiệt, nhận lấy hoa và tràng vỗ tay.
Nhưng giờ đây, tôi lại một mình cô độc, lạnh lẽo, chi bằng cứ chơi một ván game với cảnh sát vậy.
"Cái đó thì các anh phải tự đi điều tra." Tôi mỉm cười với họ.
Tôi bị giam vào trại tạm giam, đèn trong phòng giam bật sáng suốt hai mươi bốn giờ, nhưng tôi lại ngủ ngon lạ thường.
Hai tuần sau, cảnh sát lại đến tìm tôi.
Tôi bị còng tay đưa vào phòng thẩm vấn, đối diện vẫn là hai vị cảnh sát lần trước.
Chỉ là lần này cảnh sát Ngô ngồi một bên im lặng bất thường. Ngược lại, cảnh sát Trần lộ vẻ tức giận, ánh mắt nhìn tôi như đang nhìn một con quỷ dữ.
Anh ta u ám nhìn tôi nói: "Bạch Khiết, thành thật khai báo đi, nhân chứng, vật chứng đầy đủ, cô không thoát được đâu."
Thật nực cười, tôi có bao giờ muốn trốn đâu?
Sớm muộn gì cũng phải khai báo thôi, chỉ có điều nói bao nhiêu, còn phải xem các anh có thể cho tôi một câu trả lời thỏa đáng hay không.
"Theo giám định pháp y, em gái cô chết vì mất máu quá nhiều. Gân chân của cô ấy đều đứt hết, hai tay tàn phế, tất cả đều do cô làm?"
Tôi gật đầu.
"Tại sao?" Cảnh sát Ngô kịp thời chen vào một câu hỏi.
Tôi im lặng không trả lời.
Cảnh sát Trần tức giận đập mạnh bàn, mắng: "Trên đời làm gì có người chị nào tàn độc như cô chứ?!"
Tôi ngẩn người nhìn anh ta. Anh ta nói không đúng rồi.
Trên thế giới này, không ai yêu em gái tôi hơn tôi.