NÀNG LÀ TẦM DƯƠNG?
- Cập nhật
- 3 tuần trước
- Loại
- Truyện Chữ
- Thể loại
- Cổ ĐạiLinh DịNữ CườngHETrả ThùCung Đấu
- Team
- Xoăn dịch truyện
- Lượt xem
- 52,926
- Lượt nghe
- 11
- Yêu thích
- 24
- Lượt theo dõi
- 32
- Trạng thái
- Đã đủ bộ
(Văn án)
Năm thứ hai sau khi con gái ta qua đời, ta đã đến kinh thành.
Mọi người trong kinh thành đều hỏi ta: “Ngươi tìm ai?”
Ta đáp: “Tìm cha của con ta, hắn tên là Thẩm Triệu.”
Tất cả mọi người đều cười, bọn họ nói Thẩm Triệu là đệ nhất quý công tử của kinh thành.
“Người ta bây giờ là phò mã gia của công chúa Tầm Dương, sao ngươi có thể mơ tưởng viển vông như vậy?”
Ta cũng mỉm cười.
Thật tốt quá, người mà ta muốn giết, chính là phò mã gia ấy.
*****
Ngày ta vào kinh thành, đúng lúc diễn ra đại lễ cầu phúc.
Đài cao ba trượng, phía sau là cột son lớn khắc chân dung của công chúa.
Mọi người tại trà quán bàn luận xôn xao:
"Đây chính là công chúa Tầm Dương sao?"
"Công chúa quả thật là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, không trách được mà Thẩm công tử như hoa trên đỉnh núi cũng động lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Ta khoác bọc hành lý, ngồi trước trà quán. Bà chủ quán thấy ta không giống người bản địa kinh thành, bắt chuyện: "Cô nương đến kinh thành tìm người à?"
"Ừ."
"Tìm ai? Ta quen biết rộng, có thể giúp cô nghe ngóng."
Ta chỉ vào bức họa: "Không cần tìm nữa, ta đang tìm nàng."
Bà chủ ngẩn ra, cùng những khách trà xung quanh cười lớn.
"Cô ta tìm công chúa Tầm Dương!"
"Nhìn bộ dạng nghèo nàn quê mùa này, có lẽ ngay cả cửa công chúa phủ cũng không vào nổi."
Ta đặt tách trà xuống, hỏi: "Các người nói nàng là công chúa Tầm Dương, chẳng phải công chúa Tầm Dương đã qua đời hơn mười năm rồi sao?"
Công chúa Tầm Dương, con gái duy nhất của Thái hậu, từng được hưởng mọi vinh hoa phú quý.
Nhưng số phận nghiệt ngã, nàng mất sớm vào năm bảy tuổi do bệnh tật, trở thành nỗi đau lớn nhất của Thái hậu và Hoàng thượng.
"Ôi chao, người từ xa đến như cô tin tức chậm quá, vẫn chưa biết sao? Vị này chính là công chúa Tầm Dương tái thế." Bà chủ cung kính chỉ vào bức họa của Lưu Ngưng Thâm.
Thì ra là vậy.
Ta nhạt nhẽo nghĩ, đây quả thực là số phận đã an bài.
Chúng ta luôn tranh giành cùng một thứ, từ Thẩm Triệu trước kia cho đến danh phận công chúa bây giờ.
Các khách trà bàn luận về công chúa Tầm Dương tái thế, kể rằng nàng xuất hiện mang theo điềm lành, cứu nguy cho miền Nam khỏi nạn lũ lụt, trấn yểm yêu quái, xoa dịu thần sông, cứu vớt vạn dân.
Thẩm công tử, người ẩn cư nhiều năm ở phương Nam, đã hộ tống nàng trở về kinh. Giữa họ nảy sinh tình cảm, mở ra một câu chuyện đẹp.
Ta nghe xong, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
Thật tốt, thật tốt.
Con gái ta chếc chìm dưới đáy sông, xương cốt tan thành bùn.
Cha của nó lại sắp cưới kẻ sát nhân, chuẩn bị đêm tân hôn.
Bà chủ quán thấy ta cười lạnh, bèn hỏi một cách khó hiểu: "Cô nương, cô là ai? Lúc thì hỏi về công chúa Tầm Dương, lúc lại hỏi về Thẩm công tử, chẳng lẽ bị đi.ên sao?"
Ta không trả lời, chỉ nâng tách trà lên và tháo chiếc khăn che mặt xuống.
Khoảnh khắc khuôn mặt ta lộ ra, ta nghe thấy tiếng vỡ loảng xoảng không xa.
Đó là một lão thái giám mặc áo tím, từ nãy giờ ngồi uống trà trong gian phòng sang trọng. Lúc này, ánh mắt lão đang dán chặt vào ta.
Khi nhìn rõ dung mạo ta, chén trà trong tay lão rơi xuống đất, vỡ tan tành.
"Trà này đã để lâu, lại không dùng nước suối, không đủ thanh ngọt." Ta chỉ nhấp một ngụm, rồi lắc đầu.
Ta nhìn lão hoạn quan và nhẹ nhàng nói: "Vương Đức Hải, trà của ngươi vẫn là ngon nhất."
Lão hoạn quan ngây ngốc nhìn ta.
Lão đứng dậy, bước chân lảo đảo tiến về phía ta.
"Vương tổng quản, ngài làm gì vậy?" Những khách xung quanh vội vàng đỡ hắn. "Láo xược! Tên của Vương tổng quản đâu phải kẻ như ngươi có thể gọi!"
Không trách bọn họ khiếp sợ.
Vương Đức Hải là người thân cận trong cung, nói chuyện được với cả Thái hậu. Hôm nay không ít người đến trà quán này để tìm cách thân cận với lão.
Nhưng ngay sau đó, Vương tổng quản đã quỳ xuống trước mặt ta.
Lão ngước lên nhìn khuôn mặt ta, đôi lông mày bạc rung rinh dưới hàng lệ.
"Điện hạ?" Hắn run rẩy hỏi.
Ta thở dài: "Ngươi già rồi, da nhăn nheo như bánh bao. Này, cái này ngươi chuộc lại được rồi sao?"
Ta chỉ vào chiếc khóa ngọc vàng trên cổ lão.
Nước mắt Vương Đức Hải rơi xuống, lão dập đầu thật mạnh.
"Nô tài xin thỉnh an Tầm Dương công chúa!"
Toàn trà quán xôn xao.
Ta đứng lên, nhìn ra phố phường sầm uất, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa cô đơn.
Tin tức trong trà quán luôn lan truyền nhanh chóng, ta tin rằng không lâu sau nữa, mọi người sẽ biết một tin:
Công chúa Tầm Dương thật sự, đã trở về