
MƯỜI NĂM CHO HỌ HÀNG Ở NHỜ, TÔI PHẢI Ở NHỜ TRONG CHÍNH CĂN NHÀ CỦA MÌNH
- Cập nhật
- 5 ngày trước
- Loại
- Truyện Chữ
- Thể loại
- Đô ThịNữ CườngVả MặtHiện ĐạiTrả ThùGia Đình
- Team
- Chuồng nhỏ của Hoài
- Lượt xem
- 2,612
- Lượt nghe
- 0
- Yêu thích
- 1
- Lượt theo dõi
- 1
- Trạng thái
- Đã đủ bộ
Mười năm bươn chải ở Bắc Kinh, tôi xách vali về quê định đòi lại căn nhà của mình. Ai ngờ chị họ mặt dày đón tôi bằng một câu phũ như tạt nước lạnh.
Chị khoanh tay, vênh mặt tuyên bố:
“Ngày xưa vì em mượn chị ở nhờ nên chị mới lỡ cơ hội mua nhà giá bèo. Chị không bắt em đền tiền là tử tế lắm rồi, còn dám về đòi nhà à?”
Chưa kịp tiêu hóa cái câu đó, chị nói tiếp:
“Mười năm chị sống ở đây yên ổn rồi, tự nhiên em về đòi lại là sao? Thôi tiện rồi, đi với chị làm thủ tục sang tên luôn nhé?”
Tôi đứng hình luôn.
Vừa rục rịch nói đến kiện cáo, chị lại đổi giọng ngay:
“Muốn lấy nhà thì cũng được thôi, nhưng phải trả tiền sửa chữa, trang trí lại cho chị đã.”
Tôi phì cười, gọi thẳng cho công an báo án: tội phá hoại tài sản cá nhân có tổ chức.
Lúc này chị bắt đầu sụt sùi nước mắt, rên rỉ:
“Thôi chị không ở nữa, sửa sang coi như công cốc. Em ơi, xí xóa đơn giùm chị được không?”
Xin lỗi, trễ rồi chị yêu.
Tôi tên Giang Băng. Sau mười năm lăn lộn ngoài kia, tôi quyết định cắt đuôi thủ đô, về quê làm lại từ đầu.
Vừa bước xuống tàu cao tốc, chị họ đã gọi liền:
“Về rồi hả? Ghé nhà chị chơi nhen, có chuyện muốn nói.”
Tôi cũng đang định tìm chị nói chuyện đây.
Căn nhà tôi mua vẫn đang để chị họ "tạm trú". Giờ tôi muốn lấy lại, nói chuyện tử tế, tránh làm rùm beng.